“Hắn không phải người bình thường, không thể tin lời hắn nói được!” Tôi có chút bực bội gầm nhẹ nói: “Bởi vì hắn, chúng tôi đã hy sinh bao nhiêu anh biết không!”.
Lâm Ngôn Hoan hơi cau lông mày lại: “Làm sao vậy…..Có phải đồng hành đó có chút không ổn? Nếu như vậy, tôi cự tuyệt sắp xếp của trưởng bối là được rồi, yên tâm đi Tiểu Kiều, phương diện này tôi chỉ nghe lời cô.”
Người này, nghĩ rằng tôi đang ghen tị với người đồng hành à? “.
“…..Không phải như thế, Lâm tổng, trạng thái hiện tại của tôi không tốt lắm, có một số việc không nghĩ ra, anh hay là nghe sắp xếp của trưởng bối trong nhà đi, nhớ rõ đề phòng Tư Đồ Lâm là được rồi.” Tôi vô lực giải thích, chỉ có thể xua xua tay.
Vì cái gì tôi nghĩ không ra sự tình về người chồng ở Minh giới cuả mình?
Người anh thân thiết nhất của tôi nhắc đến việc này cũng là vẻ mặt mờ mịt, chúng tôi tại sao lại không nhớ rõ?
Hối Thanh nói hắn là đệ tử cửa Phật, không bị tín ngưỡng thần chi quản, nhưng thời gian quen biết của hắn với chúng tôi quá ngắn, căn bản không biết những chuyện này.
Trên tay tôi có dấu vết đeo nhẫn, có phải là chiếc nhẫn mà chồng tôi tặng không? Lại bị tôi vứt bỏ.
Ảo não, phức tạp, tôi cảm thấy tôi đã vứt bỏ một đoạn trí nhớ quan trọng nhất.
Tôi đã quên.
Tên của anh, tôi đã quên.
Nếu như có ngôn linh, thì thời điểm tôi nhớ tới tên anh, sẽ có thể làm rõ được những đoạn trí nhớ phức tạp này.
Tôi hỏi anh tôi, anh ấy vẻ mặt cũng mờ mịt.
>> >> >> >> >>
Nửa đêm hôm sau, tôi bị anh tôi gõ cửa đánh thức.
“Tiểu Kiều, cảnh sát Lô điện thoại tới bảo chúng ta ra ngoài một chuyến…..” Thanh âm của anh tôi có chút bất đắc dĩ: “Tìm chúng ta tới xem nhà lão bá kia đã xảy ra chuyện.”
“Xảy ra chuyện gì?” Tôi một bên mặc quần áo, một bên không tia gợn sóng sợ hãi nào hỏi: “Có phải hay không đã trêu trọc đến cô hồn dã quỷ lợi hại? Có người nào chết không?”
Anh tôi chậc chậc cảm thán hai câu nói: “Tiểu Kiều, anh phát hiện em thật sự đã thay đổi, trước kia nghe loại lời nói này, phản ứng đầu tiên của em là rụt cổ lại, mà hiện tại lại rõ ràng không hề để ý.”
Tôi ngáp một cái, thống khổ dụi dụi con mắt: “Lời phải nói em cũng đã nói rồi, lão bá không tin em có thể có biện pháp gì? Cũng không thể vì ông ấy mà em thêm nghiệp chướng a?”
Anh tôi tặc lưỡi, không có nói gì thêm, lái xe đứa tôi đến nhà lão bá.
Vài chiếc xe cảnh sát đậu ở đó, cảnh sát Lô ngậm điếu thuốc chờ chúng tôi, vừa thấy tôi nói: “Người hàng xóm nhìn thấy khe cửa nhà có máu chảy ra liền hoảng sợ, cho rằng xảy ra trọng án, lập tức báo động, tôi liền dẫn đội tới đây, khi đến thì phát hiện cả nhà ba người đều đang hấp hối, người phụ nữ trung niên là uống thuốc ngủ, người đàn ông trung niên tựa hồ cùng con gái tranh cãi gì đó, bị con gái đâm một dao sau đó cố ta vào trong toilet cắt cổ tay tự sát, máu trong bồn nước lớn tràn ra, chảy khắp phòng.”
“Đã đưa ba người họ đi bệnh viện chưa?” Tôi hỏi.
Cảnh sát Lô gật đầu: “Theo bệnh viện đã nói tình trạng rất nguy hiểm, nhưng là cũng không phải không cứu được…..Chúng tôi suy đoán người phụ nữ trung niên kia uống thuốc ngủ là muốn tự sát, sau đó mới dẫn đến người đàn ông trung niên cùng con gái cãi lộn, cuối cùng xảy ra huyết án.”
“Vậy sao anh lại gọi chúng tôi tới đây? Anh bình thường không phải rất coi thường những thứ phong kiến mê tín này của chúng tôi sao? Như thế nào hôm nay tâm tư vòng vo, bắt đầu tin tưởng chúng tôi?” Anh tôi tò mò trêu trọc nói.
Sắc mặt cảnh sát Lô ngưng lại nói: “Không phải do tôi không tin tưởng, vừa rồi điều tra hiện trường, hai người anh em trong đội tôi không hiểu sao ngất đi, hiện tại đã đem toàn bộ người rút đi, tôi gọi điện cho cảnh giam Mộng, hắn nói mời hai người đến xem là được.”
Cảnh giam Mộng? Thúc thúc cũng tín nhiệm chúng tôi a.
Tôi lấy tiểu la bàn ra nhìn kim đồng hồ, tiểu la bàn dịch chuyển một vòng kim chỉ chìm xuống, nhất định bên trong có âm tà chi vật.
Trong bụng tôi như có hỏa diễm thiêu đốt khó dằn nổi, tựa hồ âm tà khí tức đánh thức Bảo Bảo, chúng không thể chờ đợi được chỗ âm hối quấy nhiễu này.
Sau khi trải qua chuyện ở Hoàng Đạo thôn, anh tôi đối với mấy cái tiểu đả tiểu nháo âm hối chi khí này không thể nào sợ hãi, đưa thanh kiếm gỗ đào cho tôi, anh tôi ngậm lấy đồng phù liền nhảy vào cửa.
Quy củ cũ dán phù chú lên cửa, tránh cho âm vật bên trong chạy thoát ra ngoài.
Anh tôi đi đến toilet kiểm tra, mà ánh mắt của tôi bị phòng bếp hấp dẫn đi qua đó.
Lò.
Căn bếp của những ngôi nhà cũ đều chật chội và chất đống vô số thứ, có những thứ có thể đã để hơn chục năm hai chục năm nay, đặc biệt là phía dưới bếp lò.
Bếp lò trong nhà thường đại diện cho bà chủ, nếu dưới gầm bếp có những thứ lộn xộn thì phụ nữ có thể bị ảnh hưởng về mặt sinh lý, chẳng phải bà chủ này luôn bị bệnh hay sao? Gần đây, còn phát hiện ra căn bệnh dạ lưu, dù không phải là căn bệnh nan y, nhưng căn bệnh kéo dài nhiều năm đã làm niềm tin sụp đổ.
Hôm qua khi đến xem nhà, tôi vẫn chưa nhận ra vấn đề bếp lò nghiêm trọng như thế nào, vì dưới bệ bếp của nhà lão bá là một cái bình gas cùng thùng gạo, không có bát đũa, không tính là lộn xộn.
Nhưng bây giờ rõ ràng có thể cảm nhận được một cỗ oán khí mãnh liệt theo từ phía dưới bếp lò tản ra.
Hai cái tiểu tổ tông trong bụng tựa hồ rục rịch, tôi chỉ có thể vỗ về chúng, để chúng chớ có làm loạn, nếu như chỉ là quỷ hồn bình thường, tiễn hồn là được rồi, không cần phải để cho tan thành mây khói.
Âm lãnh tĩnh mịch tràn ngập toàn bộ phòng ở, ba người ở đây đột nhiên hấp hối nhập viện, nói rõ lúc này tà vật rất hung mãnh.
Trên nền đất phòng khách cũng phun đầy máu loang, tiếng nước tí tách trong nhà vệ sinh vân như cũ không nhanh không chậm, thùng gỗ đặt một bên, giọt nước từng giọt từng giọt lạnh như băng rơi trên nền gạch men.
Cạch…..cạch…..
Âm thanh sát nghiêm trọng hơn.
“Tiểu Kiều, một phòng máu toàn máu thoạt nhìn có chút dọa người a, thực thành Huyết Trích Tử.” Anh tôi cắn đồng phù, lưu manh vô lại dùng Càn Khôn Kiếm huy vũ hai cái: “Chính chủ ở nơi nào? Như thế nào không đi ra chiếu cố chúng ta?”
“…..Trốn ở phía dưới bếp lò a.” Tôi liếc mắt một cái ra ý.
Vì không được để lại vân tay, anh tôi đeo bao tay mở ngăn tủ phía dưới bếp lò, nắm chặt Ngũ Đế tiền bấm niệm gõ cửa, còn cắn đồng phù lẩm bẩm nói: “Hây, chúng tôi bao bưu ngươi đến Minh phủ a, mau mau ra ngoài đóng gói nào…..”
Anh tôi nói chuyện chậm rãi, còn tay thì bất chợt mở cửa tủ ra!
Một luồng khói đen cực lớn đột nhiên vọt ra! Tụ lại thành một cái…..Một cái đầu thai nhi lớn!
Tôi lập tức mặc niệm khẩu quyết, đây là lập ngục thu tà chỉ.
Luồng khói đên lập tức phanh lại khẩn cấp, nghĩ muốn chạy trốn.
Anh tôi BA~ BA~ hai tờ cấm tà phù chú dán lên cửa tủ, để cho hắn không có đường lui về.
Luồng khói đen bay bay lượn lượn, há mồm phát ra tiếng gào thét thê lương, nhưng mắt của hắn nhắm, tựa hồ không có mở ra.
Tôi bịt lấy lỗ tai lùi về sau hai bước, còn phải dùng tay an ủi hai cái tiểu tổ tông trong bụng, chúng tựa hồ không thể chờ đợi được muốn đem cái tà khí này hủy diệt.
Nhưng tôi không muốn, tôi cảm thấy có thể độ quỷ là tốt nhất, không nên giết quỷ, huống chi là tan thành mây khói.
Không nên lại tăng thêm nghiệp chướng, anh vì ta đã….
Đã?
Đầu của tôi lại bắt đầu đau, anh rốt cuộc là ai…..