Review Tình không dao động

Review Tình không dao động là Truyện kể về tình yêu của một trùm buôn bán ma túy và cô gái nằm vùng. Cả hai đều không phải là người thiện nam tín nữ, tuy ngược tâm nhưng lại không phải truyện cẩu huyết. Chúng ta cùng review qua truyện này nhé!

💓 Đôi lời về văn phong của tác giả

Review Tình không dao động

Mình hoàn toàn không biết gì về Sơ Hoà Sơ. Có lẽ đây là tác phẩm đầu tiên của cô được giới thiệu đến độc giả Việt Nam.

Mình biết đến truyện này rất tình cờ. Vì thế mình quyết định Review Tình không dao động bộ truyện này. Vào một đêm thật chán, mình tìm truyện trong mục “Ngược” của một trang web, lướt qua vài trang thì tên truyện đập vào mắt. Thế là đọc vì tên truyện, không đọc văn án, chỉ cần là thể loại hiện đại là đọc. Bởi vì chán nên nếu truyện hay thì tiếp, không thì ngừng. Chẳng mất gì. Trong lòng suy nghĩ: happy ending thì không nói, nhỡ sad ending thì ám ảnh trong bao lâu?

Mỗi một tác giả đều có phong cách viết văn khác nhau. Đối với Sơ Hoà Sơ, mình ấn tượng nhất là chất liệu mà cô sử dụng để viết truyện Tình không dao động. Ngoài ra, mình rất thích cách đặt tựa đề cho mỗi chương truyện của editor.

Ngỡ người xưa đến – đây là tên của một ca khúc của ca sĩ quá cố Mai Diễm Phương. Cô là ca sĩ người Hồng Kông và là tri kỷ của ca ca Trương Quốc Vinh. Bởi vì là tri kỷ kỷ nên sau khi Ca ca ra đi vào ngày 01/04/2003, Mai Diễm Phương cũng đi theo anh sau thời gian dài vật lộn với bệnh ung thư vào ngày 30/12/2003 (chỉ sau ca ca 8 tháng). Ngoài những bài hát của Mai Diễm Phương, tác giả cũng lồng ghép những bài hát khác để nói lên tâm tư của hai nhân vật chính.

Sắc, Giới (Lust, Caution) – một bộ phim nổi tiếng của đạo diễn Lý An được chuyển thể từ truyện ngắn cùng tên của nữ tác giả Trương Ái Linh. Đây là bộ phim gây nên nhiều tranh cãi và cũng khiến Thang Duy bị “phong sát” ở Trung Quốc 2 năm bởi những cảnh nóng táo bạo của cô với Lương Triều Vỹ. Nội dung phim xoay quanh nữ sinh viên Vương Giai Chi cố gắng quyến rũ tên mật thám của Nhật họ Dịch (Dịch tiên sinh) rồi tìm cách ám sát anh. Để rồi sau đó cô không thoát khỏi lưới tình và gây ra những hậu quả cho nhóm người của cô.

(Mình không khuyến khích các bạn xem phim này khi chưa đủ 18 tuổi bởi vì cảnh làm tình rất trần trụi và chân thật. Có tin đồn rằng cảnh đó là thật chứ không phải là diễn).

Hội chứng Stockholm – là trạng thái tâm lý chuyển từ căm hận sang yêu mến của nạn nhân đối với tên tội phạm đã gây ra tội ác đối với mình.

Sở dĩ mình nhắc đến những thông tin này vì đây là chất liệu được tác giả sử dụng xuyên suốt cả bộ truyện. Bởi vì mình đã biết về Mai Diễm Phương, đã xem Sắc, Giới nên khi đọc, mình cảm nhận diễn biến tâm lý của hai nhân vật chính hơi cực đoan và mang tính cá nhân chứ không hề khách quan như mọi khi.

Ngoài ra, tác giả miêu tả từng hành động nhỏ của nhân vật rất tinh tế. Mình không thể giải thích được nhưng vừa đọc đến những chi tiết ấy là trong đầu mình “nảy số” ngay. Mỗi người sẽ có cách cảm nhận văn phong của tác giả khác nhau. Mình không nói đây là một tác phẩm viết hay và chắc tay. Mình chỉ để ý cách tác giả sử dụng phép so sánh và ẩn dụ làm mình dễ liên tưởng hơn.

🧶 Lời của người viết Review Tình không dao động

Đây không phải là một bài review khen truyện hay hoặc dở. Mình cũng không nói về nhân vật phụ, ý nghĩa, thông điệp của tác phẩm hoặc cách giải quyết vấn đề. “Tình không dao động” cũng không phải là tác phẩm thuần hắc bang nên cũng có những điểm vô lý.

Mình từng dừng ở chương 32 vì đoán được kết cục, xong rồi lại đọc ngược từ chương cuối lên và khóc như điên. Chẳng phải kết cục không trọn vẹn mà vì đoạn đối thoại của nam nữ chính.

Khi mình đọc truyện, cảm giác của mình chỉ chú trọng vào cách viết của tác giả qua sự diễn đạt tâm trạng của nam nữ chính. Nội dung rất bình thường, hận thù, ngược tâm và ngược thân lẫn nhau. Nếu để so sánh thì truyện này gần như truyện Vật trong tay nhưng nam chính không khốn nạn như thế. Nếu “Vật trong tay” khiến mình bức bối đến mức phải dừng lại vì không tiếp nhận nổi những gì Phó Thận Hành làm với Hà Nghiên, thì “Tình không dao động” làm mình muốn tiếp tục đọc để xem An Nguyện đối phó với Kinh Phục Châu thế nào để đưa anh vào tù.
Đối với mình thì “Tình không dao động” là một bàn cờ vua. Đây là những hình ảnh mình tự đưa vào chứ không phải do tác giả viết như thế.

Kinh Phục Châu và An Nguyện là những quân cờ tự mình di chuyển và tự mình phá những thế cờ khó để tìm lối thoát. Vậy thì dùng hình ảnh quân cờ để nói về họ nhé!

“Tình yêu và định mệnh của hai chúng ta là một bàn cờ.
Mà trên đó, anh là quân Vua và em là quân Hậu.”
Tưởng chừng như chúng ta đang ở rất gần nhau…
Nhưng thật ra…
Anh là quân Vua đen, và em là quân Hậu trắng”
-NTT-

Kinh Phục Châu là quân Vua đen.
Trong thế giới của anh, màu đen không chỉ tượng trưng cho quyền lực mà còn là những gì dơ bẩn và đen tối nhất mà anh đã gây ra. Để trở thành vua trong thế giới khắc nghiệt ấy, không biết đã có bao nhiêu người là nạn nhân của anh. Thuốc phiện và mua bán nội tạng ư? Còn gì độc ác hơn thế?

Bởi vì là “vua” nên anh cũng có một “hậu cung” tên là Cổ Lâu – là nơi anh nuôi dưỡng những cô gái thích tiền tài và vật chất, sẵn sàng bán thân để đổi lấy cuộc sống được bao nuôi như phi tần của vua chúa ngày xưa. Những cô gái này được anh chọn từ trong hộp đêm Mộng Tử, nếu vừa lòng ai thì anh sẽ hỏi họ xem có muốn đến Cổ Lâu không. Những cô gái này không chỉ phục vụ một mình anh mà còn phục vụ đệ tử và cả những người “khách hàng”, “đối tác” của anh khi họ có nhu cầu.

Có điều, anh chưa từng ép buộc cô gái nào bước vào Cổ Lâu, kể cả An Nguyện.
Thế giới của anh chỉ có một từ và hai chữ: DƠ BẨN!
An Nguyện là quân Hậu trắng.
Cô căm thù thuốc phiện vì chính nó đã gây ra cái chết của cha mẹ và người bạn trai của cô – Trình Kỳ.
Trình Kỳ chết khi đang là nội gián trong tổ chức của Kinh Phục Châu, anh chỉ mới 18 tuổi còn cô chỉ là học sinh cấp 3.

Lý tưởng của Trình Kỳ là làm một người cảnh sát tốt. Bởi thế, sau khi anh qua đời, cô muốn thay anh thực hiện tâm nguyện ấy.
Vậy là, trước khi quen biết Kinh Phục Châu, thế giới của An Nguyện có hai từ và bốn chữ: TRONG SÁNG và THUẦN KHIẾT!

Kinh Phục Châu luôn cân nhắc về hai từ này khi lần đầu tiên nhìn thấy An Nguyện. Cô thu hút ánh nhìn của anh bằng sự tính toán của mình và sự tình cờ của anh, để rồi anh từ từ bị chi phối bởi cô lúc nào không hay biết.
Là một quân Vua đen, anh sợ làm vấy bẩn quân Hậu màu trắng ấy. Bởi thế, anh chưa bao giờ muốn tiến vào thế giới của cô hoặc bắt cô bước vào thế giới của mình.
Chỉ đến khi An Nguyện tiếp cận anh trong chính địa bàn của anh, anh mới cảm thấy “À, thì ra họ cũng có điều giống nhau”

Là cùng trên một bàn cờ.
-> Đó là lần đầu tiên cô mặc một bộ đầm gợi cảm đứng trên sân khấu hát bài “Ngỡ người xưa đến” của Mai Diễm Phương ở hộp đêm Mộng Tử. Có lẽ tác giả dựa vào hình tượng của Mai Diễm Phương để xây dựng nhân vật An Nguyện nên cô ấy có chất giọng trầm khàn và khí chất cao ngạo. Từng câu hát như chính là những gì cô muốn gửi đến anh khiến anh trầm luân vào giọng hát ấy.

Lúc ấy, phấn son đã làm cô trở nên già dặn và phong trần hơn, cũng giống như những cô gái khác trong hộp đêm Mộng Tử. Sự thuần khiết và trong sáng tạm thời biến mất.
Lúc ấy, có lẽ họ có thể bên nhau.

-> Đó là khi cô tiến đến châm thuốc cho anh khi anh còn đang ngẩn ngơ nhìn cô bước từ sân khấu xuống.
Trong truyện Đen trắng của Triệu Tiểu Thành có một trích đoạn thế này “Trong bộ phim điện ảnh đó, có một tình tiết, nam nhân vật chính đang hút thuốc, nữ nhân vật chính liền đi tới, cầm lấy điếu thuốc trong tay anh ấy hút một hơi. Chỉ cần một động tác này, đã tuyên bố bọn họ thật sự cùng loại, cho nên sau đó, bọn họ yêu nhau, cái gì cũng không thể chia rẽ được họ”

Lúc ấy, điếu thuốc của anh và bật lửa của cô có thể trở thành một đôi.
Lúc ấy, họ có lẽ là cùng một loại người, cùng một thế giới.
Trên bàn cờ định mệnh,

Mục đích của An Nguyện là tiếp cận Kinh Phục Châu để khiến anh yêu cô sâu đậm, để anh nếm mùi khi mất đi người mình yêu thế nào, nhất là khi chính tay người đó đưa anh vào ngục.
Mục đích của Kinh Phục Châu là muốn tiến đến gần An Nguyện và đặt cô dưới thân mình để dày vò và hưởng thụ cơ thể của cô.

An Nguyện dùng chiêu “lạt mềm buộc chặt” để quyến rũ Kinh Phục Châu.
Cô diễn rất đạt, tưởng chừng như rất thành công nhưng thật ra chính Kinh Phục Châu mới là người chủ động. Anh nhận ra được cô đang diễn nhưng không vạch mặt mà còn phối hợp với cô để vai diễn tròn trịa hơn.
Lý do?

Hứng thú! Anh muốn cô. Quá dễ hiểu!
Thù hận! Cô muốn huỷ hoại anh. Quá rõ ràng!

Có thể nói, trên bàn cờ định mệnh, Kinh Phục Châu luôn nắm thế chủ động vì anh nắm rất rõ vận mệnh của mình và của cô. Dù cô có trăm phương ngàn kế tiếp cận anh, nếu anh không cho phép, làm sao cô bước vào được?
Trên bàn cờ tình yêu,

An Nguyện luôn giữ vững lý trí và lập trường của mình. Mỗi khi trái tim mềm yếu vì những hành động của anh, cô luôn nhớ đến những gì anh gây ra với Trình Kỳ để giữ vững mục tiêu ban đầu khi tiếp cận anh.
Kinh Phục Châu thì sao? Từ việc bị An Nguyện thu hút và muốn ngủ với cô một lần, anh dần muốn lôi kéo cô vào thế giới đen tối của mình. À không, biến cô thành quân Hậu đen của riêng anh.
Khiến tay cô nhúng nhàm.
Khiến lý tưởng của cô vấy bẩn.

Nhưng…
Một khi chữ “nhưng” xuất hiện, thì tất cả những gì đứng trước nó đều vô nghĩa.
Anh không nỡ.
Khi anh mượn tay cô để giết cha dượng của mình để củng cố vị trí trong giới hắc đạo. Anh không muốn.
Khi anh muốn tiêm thuốc phiện vào người cô, để cô biến thành con nghiện cho anh dễ dàng kiểm soát. Anh không thể.

Khi anh muốn bóp chết cô vì phát hiện ra cô năm lần bảy lượt lừa gạt, tìm cách tống anh vào tù. Anh hối hận.
Anh giam cầm cô trong thế giới của mình để thuần hoá và “tẩy não” cô. Cuối cùng chính anh lại từng bước bước vào cái bẫy chết người mà cô giăng ra.

Một thế cờ vô cùng hiểm hóc.
Từ đầu đến cuối, An Nguyện là một cô gái luôn đặt chính nghĩa trên hàng đầu. Từng bước đi của cô là đến với ánh sáng của chính nghĩa.

Từ đầu đến cuối, Kinh Phục Châu từ một kẻ chủ động trong bàn cờ định mệnh trở thành kẻ bị thao túng trên bàn cờ tình yêu của hai người.

Thì ra, anh giam cầm thể xác cô. Vậy mà lý trí và lý tưởng cô vẫn kiên định đến thế.
Thì ra, cô giam cầm trái tim anh. Vậy mà anh trở thành nạn nhân mắc hội chứng Stockholm, yêu trong đau khổ và tuyệt vọng người hành hạ trái tim mình.
Cô không bị thuần hoá.

Anh lại tan chảy trong tình yêu dành cho cô.
Nực cười là dù cô làm bao nhiêu chuyện khiến anh thất vọng và đau lòng thì anh vẫn thấy cô dễ thương và đáng yêu.

Cô là hiện thân của Kinh Phục Châu khi còn mang tên Kinh Đàn.
Kinh Phục Châu cũng từng là một cậu bé “A Đàn” sạch sẽ, trong trẻo và thuần khiết như An Nguyện bây giờ.
Chính vì thế anh bắt cô gọi anh là A Đàn giống như chị của anh. Nếu cô bị anh cám dỗ mà đánh mất lý tưởng của mình, chưa chắc anh còn yêu thương cô như bây giờ.
Anh xăm chữ “Đàn” để che đi vết sẹo của cô bởi vì anh muốn trao cho cô cả một A Đàn thuần khiết và một Kinh Phục Châu nhúng chàm.

Anh trao cô tất cả.
Vậy, An Nguyện có yêu Kinh Phục Châu hay không?
Có! Câu trả lời chắc chắn là có.
Vậy, An Nguyện yêu Kinh Phục Châu khi nào?
An Nguyện không biết.

Kinh Phục Châu càng không biết. Nếu biết thì anh cũng không dám tin.
-> Có phải là khi cô nhận ra anh trong đám đông đứng nhìn cô biểu diễn tại quảng trường? Cô bỗng cảm thấy mềm lòng khi nhận ra được sự cô đơn trên người anh.
Bởi vì anh không biết yêu nên cô đơn.

Cô đã hát một bài của Mai Diễm Phương để tặng riêng anh giữa đám đông xa lạ.
Ánh mắt cô chỉ nhìn thấy anh.
Ánh mắt anh chỉ hướng về cô.

-> Có phải khi lần đầu cũng là lần duy nhất hai người đi xem phim sau lần đầu tiên cô đi dự tiệc cùng anh? Đêm ấy, sau khi về Cổ Lâu. Anh rất nhớ cô. Anh tìm một cô gái trong Cổ Lâu để phát tiết nhưng không thể.
Anh chỉ muốn gặp cô.

“Ở bên anh” – là câu anh muốn nói khi tìm cô nhưng không thể thốt ra miệng.
Họ đi xem bộ phim Sắc, Giới cùng nhau tại một rạp chiếu phim khuya. Khi ngồi trên xe, cô tựa đầu vào cửa xe rồi hát bài hát của Vương Giai Chi lúc cô ấy nằm trong lòng Dịch tiên sinh.
An Nguyện nói với anh rằng đó là chi tiết mà cô ấn tượng sâu sắc nhất vì khi đó Vương Giai Chi đã yêu Dịch tiên sinh.Review Tình không dao động

Đó là cảnh đẹp nhất trong truyện khi vào một buổi sáng sớm, Kinh Phục Châu vừa lái xe vừa ngắm nhìn một nửa khuôn mặt của An Nguyện vừa nghe cô hát bài hát về tình yêu ngang trái. Trên tay cô còn cầm chiếc khăn màu hồng phấn mà anh đã tặng cô trước rạp chiếu phim. Cô đã khóc lặng lẽ khi hát bài hát ấy. Bởi vì sao thì đến cô cũng không hiểu rõ.

-> Có phải là khi cô đang mang thai đứng nhìn anh đứng loay hoay nấu ăn và suy nghĩ “Có phải vợ chồng đều như thế này không. Buổi chiều còn cãi vã om sòm, buổi tối lại ngồi đối diện cùng ăn cơm với nhau.”?
Giây phút đó, cô thực sự nghĩ rằng nếu sống với Kinh Phục Châu như vậy đến suốt đời cũng tốt.
Vì giây phút ấy, cô từng khuyên Kinh Phục Châu “rửa tay gác kiếm” để sống cuộc sống bình thường, để cho con họ có đủ bố mẹ như những đứa trẻ khác.
Nhưng anh đã từ chối.

-> Có phải là giây phút Kinh Phục Châu cho cô thời gian một điếu thuốc suy nghĩ để quyết định có nên giết anh không khi tổ chức của anh bị triệt phá?
Anh đánh cược với tình yêu của cô. Review Tình không dao động

Nếu cô không nỡ, anh sẽ mở một con đường máu để thoát thân và sống cùng cô.
Nếu cô nỡ, coi như anh si tâm vọng tưởng, một đời yêu sai. Như khi anh nói với chị gái của mình “Em muốn thử đối tốt với cô ấy, nếu nếu như vậy mà cô ấy còn tính kế em thì dù cuộc đời này của em có chôn vùi trong tay cô ấy, em cũng cam chịu”.

-> Có phải là khi anh giúp cô làm tròn tâm nguyện mà cô luôn theo đuổi đó là chính nghĩa?
Anh từng nói “Tôi không thể cho em thứ em muốn”. Lúc đấy có lẽ thứ anh nghĩ cô muốn là tình yêu.
Nhưng không phải thế.

Thứ cô muốn không chỉ là tình yêu của anh mà là đưa anh ra chịu tội trước pháp luật. Chính nghĩa là thứ mà cô luôn muốn dùng nó để quật ngã anh.
“Đeo bao tay vào, sau khi nổ súng thì em nhét khẩu súng vào tay tôi, nói với đám cảnh sát đó là tôi sợ tội tự sát, họ sẽ không làm khó dễ em.”

“An Nguyện, anh cũng chỉ có thể làm thế cho em.”
Một đời yêu sai người.
Một lần yêu đúng cách. Review Tình không dao động

-> Có phải là khi cô trả lời anh câu hỏi “An Nguyện, từ khi gặp nhau đến giờ…em có từng yêu tôi?” trước giây phút định mệnh?
Cô không trả lời anh trực tiếp mà hát một đoạn trong bài hát mà Vương Giai Chi khi nằm trong lòng Dịch tiên sinh. Là bài hát cô đã hát trong buổi sáng sớm hôm ấy. Có lẽ anh vẫn còn nhớ rất rõ.
Cả đời anh gây ra bao nhiêu tội lỗi, đến cuối anh vẫn không hối hận khi đi vào con đường này cũng không nhớ lần cuối cùng mình đã khóc khi nào.

Vậy mà anh đã khóc khi “hiểu” được lòng cô.
“…Anh hiểu rồi, An Nguyện, anh hiểu rồi…”
Anh chỉ cần biết câu trả lời mà thôi.

Quân Vua đen đứng giữa bàn cờ và Hậu trắng áp sát – thế chiếu mang tên “Nụ hôn thần chết”. Cả hai đứng rất gần nhau nhưng không thể ở bên nhau.

Quân Vua đen ngã xuống để nhường lại ánh hào quang cho quân Hậu trắng.
Cuối cùng, An Nguyện đã thắng trong Kinh Phục Châu trên bàn cờ định mệnh và tình yêu.
Hai đường thẳng song song tưởng chừng như không thể gặp nhau thế nhưng lại có thể gặp nhau ở tận chân trời.
Chân trời là đường phân cách giữa trời và đất, cũng là nơi trời và đất giao nhau.
Là nơi quân Vua đen được gặp quân Hậu trắng.

Khi ấy, An Nguyện chắc chắn sẽ nói “Kinh Phục Châu, nếu thật sự có kiếp sau, em vẫn tin thiện ác nhân quả, tin rằng chính nghĩa bất diệt. Đến lúc đó, anh nhất định phải nhớ, hãy làm một người tốt.”
~~~~~~~~~💔~~~~~~~~~

Một câu chuyện tình khép lại.
Một mớ cảm xúc hỗn độn tuôn ra.
Có những câu chuyện tình khi vừa mới bắt đầu, đã biết được kết thúc.
Mình đã tự hỏi lòng rằng “Nếu là An Nguyện thì mình có làm như cô ấy không?”
Tà không thể thắng chánh.
Đó-là-đạo-lý-ai-cũng-hiểu.
Giao súng, tự nguyện chết dưới tay người mình yêu.
Không-phải-ai-cũng-làm-được.
Tự tay giết chết người mình yêu vì chính nghĩa.
Không-phải-ai-cũng-quyết-định-được.
Tình không dao động.
Lý-trí-có-thắng-nổi-con-tim?
Cho nên câu trả lời…
…vẫn-là-bỏ-ngỏ…
./.
Bài viết rất dài. Cám ơn các bạn đã dành thời gian đọc hết bài Review Tình không dao động của mình.
P/S: khi viết bài này lại khóc như một con tró vì trời ơi, không kìm được cảm xúc khi nghĩ đến đoạn đối thoại của nam nữ chính :))))))

Đọc truyện full Tình không dao động tại đây!

Trả lời